Ta vẫn luôn sống trong lâu đài – Hơn cả một cuốn tiểu thuyết kinh dị. Từng được tạp chí Time đánh giá là 1 trong 10 tiểu thuyết xuất sắc nhất năm 1962, được chuyển thể thành kịch năm 1966 và thành nhạc kịch năm 2010, thành phim năm 2018, “Ta vẫn luôn sống trong lâu đài” ẩn chứa những ước vọng của Jackson và đã trở thành một trong những cuốn tiểu thuyết để đời của bà.
Về tác giả
Shirley Jackson (1916 – 1965), nữ nhà văn người Mĩ, là bậc thầy sáng tác truyện kinh dị bí ẩn ở thế kỉ XX, nổi danh với các tiểu thuyết “Chuyện ma ám ở Dinh thự Hill”, “Ta vẫn luôn sống trong lâu đài” và truyện ngắn “The Lottery” (Tạm dịch: “Xổ số”) – tác phẩm được giảng dạy trong chương trình Ngữ Văn tại Mĩ.
Ta vẫn luôn sống trong lâu đài – Hơn cả một tiểu thuyết kinh dị
Mary Katherine (Merricat) Blackwood mười-tám-tuổi sống với chị gái Constance, cùng người chú ốm yếu Julian và chú mèo trung thành Jonas, trong khu đất rộng lớn của gia đình. Câu chuyện bắt đầu bằng lời tự thuật về chuyến đi vào làng mua thêm nhu yếu phẩm của cô bé. Như thường lệ, dân làng nhìn chòng chọc về phía Merricat và bắt nạt cô. Họ ca những điệu hát châm chọc hai chị em nhà Blackwood. Mỗi khi đó, cô chỉ mong và hình dung ra cảnh tượng tất cả đều biến mất.
Constance không bao giờ rời khỏi căn nhà. Khi bà Clarke và bà Wright từ thị trấn đến thăm hỏi, chú Julian thuật lại chi tiết sự kiện chết chóc kinh hoàng đã xảy ra vào 6 năm trước. Ai đó đã bỏ chất cực độc asen vào bát đường. Vợ của chú Julian cùng với em trai và bố mẹ của hai chị em đều tử vong.
Chú Julian đã sử dụng một chút đường nhiễm độc và trở nên ốm yếu kể từ đó. Julian thường xuyên đề cập đến việc chú đang thực hiện một quyển sách về vụ đầu độc. Bất kì một chi tiết dù nhỏ nhất từ ngày đấy cũng không bị bỏ sót, thậm chí chú còn thường xuyên hỏi Constance mọi chuyện có thực sự đã xảy ra. Độc giả biết Constance đã bị xét xử vì tội giết người và được tha bổng.
Suốt quá trình diễn ra phiên xử, Merricat sống tại trại trẻ mồ côi của vùng. Bà Clarke và bà Wright thúc giục Constance rời khỏi căn nhà mãi mãi về sau. Khi hai người phụ nữ rời khỏi, gia đình Blackwoods đồng loạt cười vang như vốn thường lệ trước sự hiếu kì đến kì dị của dân cư trong làng.
Merricat bắt đầu cảm nhận được sự biến chuyển của bầu không khí. Cô bé tạo ra những từ phép, chôn vật dụng xuống đất và đóng một trong những quyển sách của bố lên cây, mọi nỗ lực nhằm ngăn cản dòng chảy của sự thay đổi. Độc giả gần như nhận ra ngay lập tức phần thiếu trưởng thành và chất vấn về chấp niệm với hiện thực của Merricat. Constance đảm bảo rằng điều duy nhất thay đổi trước mắt chỉ là khởi đầu của mùa xuân. Và rồi anh họ Charles đến, bố của anh (một người anh trai khác của chú Julian) từ chối giúp đỡ gia đình trong phiên toà xử Constance. Charles nói rằng ngay khi bố mất, anh lập trức đến dây để gíúp đỡ hai cô gái. Julian và Merricat nhận ra động cơ ẩn sau sự nhiệt thành ấy, riêng chỉ có Constance thích thú với sự có mặt của Charles.
Charles chuyển vào phòng của bố và bắt đầu sử dụng đồ đạc của ông. Anh ta tỏ thái độ với chú Julian và Merricat, cũng như đe doạ một cách tinh vi, trong khi đó lại thuyết phục Constance rằng để gia đình sống theo cách này là một việc không tốt. Merricat sắp xếp lại phòng của anh ta với hi vọng điều đó sẽ làm rối trí anh chàng về căn nhà thực tại. Giữa cuộc vật lộn vì bị Charles trừng phạt, Merricat quay trở lại căn phòng và gạt tẩu thuốc vào đống giấy lộn. Căn nhà bùng cháy dữ dội.
Dân làng đến để hóng chuyện, vài người còn đề nghị đội trưởng đội cứu hoả cứ để căn nhà cháy rụi đi. Charles liên tục hô hào mọi người giúp kéo két tiền của cha ra khỏi ngọn lửa. Và dân làng bắt đầu trộm đồ cũng như ném đá vào các cửa sổ. Merricat và Constance trốn tiệt cho tới khi ngọn lửa lụi tàn và dân làng bỏ đi. Họ cũng biết rằng chú Julian không chạy kịp khỏi đám cháy.
Hai cô gái tự tạo một tấm hàng rào ngay trong nhà và sàng lọc qua đống đổ nát. Chỉ còn vài căn phòng có thể ở được, vì vậy họ đóng chặt những cánh cửa mãi mãi. Merricat ghi lại rằng cô thực sự muốn giết chết tất cả mọi người. Lời hồi đáp của Constance tiết lộ rằng chính Merricat là người đầu độc gia đình mình cách đây 6 năm. Cô ngay lập tức hối hận vì đã đề cập đến chuyện đó và chắc chắn sẽ không bao giờ tiết lộ tội lỗi của em gái.
Những ngày sau, vài người dân làng và Charles đến để kiểm tra tình hình của hai chị em. Merricat và Constance không mở cửa cũng như để lộ bất kì dấu hiệu gì về sự sống bên trong căn nhà. Tội lỗi và sợ hãi đã xâm chiếm tâm trí những người đó. Họ bắt đầu mang đồ ăn tới và để lại trước cửa chính mỗi ngày. Khi ăn những món đồ ăn của hàng xóm, tự khoá trái mình trong căn nhà cháy rụi, Merricate viết rằng cô và chị hạnh phúc thực sự.